thức giấc từ nỗi ám ảnh cái chết

Mình muốn nói với người rằng Lỡ ngày mai mình chết, chuyện này có quan trọng đến như vậy không? Đây có phải là những điều cuối cùng mình nên nói với nhau không? Vậy đó mà hong lần nào nói đặng, người ta lại tưởng mình trù ẻo, nên chỉ có nước mắt rớt hột lã chã tuôn ra.

Ngoại đi rồi!

Ngoại đi rồi!Bạn ôm mình lặng khóc.Như ánh chiều lặn mất xuống sông sâuNgười hụt hẫng về một bên trống … Thêm

Cô gái nông dân

Khi trời mưa mà hạt cà phê còn nhỏ, tôi phải cắp rổ đi hái bói. Chiếc xe đạp Trường … Thêm

Được yêu

Sáng nay, viện dưỡng lão được mở cửa đón khách nên thay vì chỉ ở yên trong phòng như quy … Thêm

Truy tầm nạn nhân “Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ”

…nếu được diễn giải tới 90% nội dung, câu chuyện đó nên được kể từ vị trí người quan sát để giữ được tính khách quan, tránh hòa lẫn, nhập nhằng cảm xúc cá nhân người viết với cảm xúc thực của nhân vật, tránh gây hiểu lầm cho độc giả khi đọc, nhất là…

Can đảm là khi biết xin giúp đỡ

Ừ, ai mà chẳng có lúc khó khăn, nhưng điều gì đã dạy người ta rằng hãy cắn răng cam chịu số phận đi, hãy uất ức đi, hãy chửi mắng cuộc đời đi, hãy hành hạ bản thân mình đi, còn hơn hỏi ai đó rằng có thể giúp tôi được không?

độ lượng với chính mình

Độ lượng với chính mình là chấp nhận mình ngu ngơ và thông thái cùng một lúc, chấp nhận mình sẽ khác sẽ thay đổi và ôi những ngày khuyết nhọn cũng đẹp như những đêm rằm, chấp nhận rằng mình là một tạo tác nhiệm màu tuy không có câu trả lời cho tất cả…

Hạnh phúc giản đơn

“Điều gì rồi cũng sẽ qua, kể cả giây phút này”. Tất nhiên, Covid-19 rồi cũng sẽ qua, nhưng có chắc những vết thương mà nó để lại sẽ dễ lành? Tuy vậy, mình vẫn thật muốn tin “hết mưa là nắng hửng lên thôi…”