
Ngoại đi rồi!
Bạn ôm mình lặng khóc.
Như ánh chiều lặn mất xuống sông sâu
Người hụt hẫng về một bên trống rỗng,
Những ngón tay rớt xuống khoảng không màu…
“Mẹ mất mẹ rồi!” – Mẹ bạn nấc trong tiếng rối
của máy nhịp tim nơi bệnh viện nhoà đèn…
Ngoại từng chở bạn đi dài trong xóm
Trên con xe dream, mắt ngoại cũng chưa mờ.
Tuổi thơ bạn là ngày hè bắt cua ngoài ruộng rạ
Là ngày tới ngõ đã nghe mùi cá mặn ngoại kho keo…
Rồi sẽ nhớ khi quay về nương tựa
Nhớ cây dầu đôi lối chợ ngoại đi chiều
Nhớ trạm xăng đêm, ngoại gật gù cơn thức ngủ
Nhớ cái vẫy tay, giọng ngoại cười, ừ chờ ngày con về nhé,
Ôi gió sau hè, nay vắng mãi tiếng bước chân quen…
Ngoại mệt rồi, tim yếu dần cơn thở
Xin tiễn ngoại về an nghỉ bên ông…
Phiên Nghiên
7.2020
Viết tặng Bạn.
Ngoại của Bạn vừa mất. Mình hụt hẫng trong từng câu chuyện Bạn kể. Vậy là không kịp gặp mặt ngoại rồi. Nhưng mình tin rằng người ra đi là ra đi với người còn sống, chứ ai cũng có một chốn để về. Ngoại cũng vậy, vì có ngoại mới có Bạn, nên ngoại sẽ còn trong hơi thở của Bạn, trong câu chuyện Bạn mang theo, trong những bài Bạn học từ cuộc đời của ngoại… Thương mong Bạn chuyển hoá nỗi đau này thành tình thương, thành lòng từ để giúp ngoại thêm năng lượng lành đi một chuyến bình an.
Xin tiễn ngoại!