Nắng ghé thăm rất vội,
nắng có gương mặt người
của những ngày thú tội…
Chuyên mục: An trú giữa đời
Khi người lớn học cách “Đừng ngại!”
Hồi bé chả biết vì cách quan sát thế giới hay được người lớn dạy mà mình rất ngại chả dám nhờ ai một cái gì. Mình nghĩ trưởng thành là phải tự lập, không được nhờ vả ai, đừng làm phiền người khác…
Thôi thì học luôn bây giờ!
Không có phần trải nghiệm nào biến mất đi hoàn toàn cả, nó in dấu, nằm im đâu đó trong tiềm thức, chờ một ngày được lắng nghe, hoặc bục tràn qua ngòi viết để được kết nối với chính mình…
THỨC DẬY TRƯỚC CUỘC RA ĐI
Mùa thu làm giật mình câu hỏi lớn: Làm sao để thức dậy rực rỡ trước một cuộc ra đi? Wake up before you die!
thôi giận dỗi đời mình bé mọn
Tôi hay xúi bạn hãy đi xa, xa khỏi những khung cảnh mình thường thấy để bớt đi cái quen thuộc, bớt đi cái ảo tưởng rằng mình biết, rồi để bớt đi cái Tôi của mình…
Yêu đi, đừng sợ!
Người ta thường nói kẻ nào yêu nhiều hơn thì kẻ đó thua, vì sẽ đau khổ hơn. Mình thi thoảng muốn cầm tay người lay vai người để hỏi, nếu cứ bận bịu so đo vậy thì ai sẽ yêu?
nghe mình ngày cũ
Tôi gai góc, tôi co lại như một con cuốn chiếu, tôi xù lên như một chú nhím đầy gai. Một mình là đủ. Đừng ai làm phiền tôi. Nhưng tôi không ngờ thẳm sâu tôi cần được lắng nghe nhiều hơn thế.
mùi tự do đầu tiên
Mùi tự do là một trong những dấu hiệu sớm nhất và ngạc nhiên thay cũng sẽ ở lại sau rốt, để cho ai đó nhận biết hân hoan và vui ca, hoặc ngơ ngẩn choáng ngợp và làm thơ, hoặc nói đơn giản hơn là biết mình được-làm-người một cách sống động.
thị thành đâu có lỗi…
ngày đông đúc đau thương quá, người ta nhấp nhổm đi chỗ khác, không quên gởi lại mấy lời dao cắt, mấy chuyện bĩu môi với lòng chán ngán, như đôi trẻ từng được se duyên vì lời mai mối mà chưa hề tìm hiểu nhau
độ lượng với chính mình
Độ lượng với chính mình là chấp nhận mình ngu ngơ và thông thái cùng một lúc, chấp nhận mình sẽ khác sẽ thay đổi và ôi những ngày khuyết nhọn cũng đẹp như những đêm rằm, chấp nhận rằng mình là một tạo tác nhiệm màu tuy không có câu trả lời cho tất cả…
“Lần cuối mình rung động dữ dội là vì một điều gì?”
Một buổi sáng thức dậy, tôi thấy lòng mình nở những vẻ đẹp chi chít như cụm hoa này. Không, tôi nào đâu “thấy”, là tôi đã nở. Nở bung thùa. Nở bất chấp. Nở tung tóe khắp mọi nơi, tràn qua những song chắn, ngơ ngác ngó xung quanh.
Giữa bể sầu dâng hiến nỗi an vui
Dẫu biết có khi ngàn chữ không nói được hết ý của một hình ảnh, tui vẫn chắt chiu viết … Thêm