Chúng ta đều khao khát…


Loài người là một loài vật được phép di chuyển, một đặc quyền lớn lao cho trải nghiệm đa dạng, lại luôn bảo với nhau rằng “hãy ổn định đi”. Nhưng loài cây, với số phận phải bám rễ vào một vùng đất để sống được, lại khao khát sự tự do tột cùng (*), và Sáng Tạo đã cho phép những cánh hoa bừng nở mang theo thèm muốn đau đáu đó, nỗ lực bằng tất cả những gì nó có.


Những khao khát vươn ra mọi phía. Những âm thầm trầm lặng dành dưỡng bao lâu bỗng bừng ra thành mong manh, thành rực rỡ. Một cái cây đang thời nở hoa là một trong những vẻ đẹp quyến rũ nhất mà mình biết, bởi nó thì thầm trong vẻ đẹp đặc biệt đó, trong màu sắc si mê đó, trong mùi hương kỳ diệu đó, bằng tất cả sự sáng trong, rằng hãy chạm vào em, hãy chiếm lấy em, hãy mang em đi, hãy cho em cùng bước trên đoạn đường mà người sẽ…


Để những cánh hoa được cơ hội tự do trong ngày bung nở, lặng thầm ở đó phải là một cái cây. Với rễ cắm sâu vào đất, với những cành khô sần sùi, với gốc vững chãi vừa học cách làm bạn vừa học cách sử dụng đủ thứ loại côn trùng, cái cây kiên nhẫn quan sát và kiên nhẫn vươn lên từng ngày. Giữa những dây điện giăng chằng chịt cắt mấy khoảnh trời song song, những ngón tay nơi đầu cành chậm rãi nghiêng qua phải, chiếc cành phía tay trái dịu dàng chạm nhẹ vòm cây bên trong, thì thầm một câu chuyện vũ trụ nào đó. Mình mơ hồ thấy nụ cười mỉm nhẹ mà chúng chào hỏi nhau trong một ngày thành phố mưa bão thế này. Chúng ta đều khao khát được trò chuyện, được yêu thương, được tự do, phải không?


Hãy đứng ngắm một cái cây đang thời nở hoa trong im lặng, trong vô biên, trong tình yêu để thấy tự nhiên có thể dạy người ta nhiều điều như thế: phải tỏ mình, phải can đảm, phải khát khao, phải nâng đỡ, và tử tế dịu dàng với nhau. Bởi biết rằng vượt lên trên tất cả mọi câu chuyện kể, tất cả những niềm tin, có một Trí Tuệ trọn vẹn cho chúng ta, cho vạn vật, nên nếu thấy đồng cảm với vẻ đẹp của một loài khác, đó chính là những giá trị mà “chúng ta” cùng mang theo ở bên trong dù được sáng tạo bằng nhiều dạng thức và trải nghiệm khác nhau, thì cũng quay về Nguồn đó mà thôi.
Ngày trước thấy hoa nở thường hay nuối tiếc, thương cảm rằng vẻ đẹp này sẽ tàn lụi nay mai, bỗng một hôm vũ trụ đã cho mình được đứng bên cạnh hoa, trọn vẹn trong một cơn mưa nhỏ và im lặng ngắm hoa, chào hoa, như được gặp lại một người bạn thuở nào cùng thức ngắm sao trò chuyện về Nguồn…

• Phiên Nghiên • 11.2019
(*) Bạn thích ý này thì đọc thêm quyển sách Trí tuệ của hoa – Maurice Maeterlinck.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s