Tại sao mình dễ bày tỏ với người lạ hơn?

Mình hổng giỏi bộc lộ bản thân nên đôi khi cũng hổng giỏi bày tỏ với mọi người, đặc biệt là mấy người thân người thương người mình cảm mến người mình thán phục. Mình cảm thấy thật dễ dàng để bày tỏ với một người lạ, dễ dàng nói cảm ơn, xin lỗi, khen ngợi với những người mình hổng có cần phải giữ mối quan hệ, những ai hổng-quan-tâm-mình-mấy, bởi có lẽ độ sâu cảm tình đôi bên dành cho nhau không quá thăm thẳm. Với những người gần gũi, mình hổng dễ bày tỏ.

Dạo này mình đã hơi hơi mô tả được cảm giác mỗi khi cố bày tỏ với “người thân”. Đó là cảm giác rợn người vì con người cũ cứ như bị mắc kẹt lại trong tâm trí của họ, mình hổng được tự do “chết đi” trong từng khắc, mình phải vướng bận sắp đặt cho mọi hành động của mình phải thống nhất với nhau mọi lúc mọi nơi, và thống nhất với “tính cách” của mình trong mắt mọi người. Mình cảm thấy bị mắc kẹt.

Ngày trước chưa hiểu lắm về cuộc đời, mình sống bằng những “kiến thức” học từ phim ảnh. Mà trong điện ảnh thì trắng-đen quá rạch ròi, tính cách nhân vật quá nhất quán và cố định từ đầu tới cuối phim, từ ngày này qua tháng nọ. Mình thấy mình không vậy. Mình thấy mình đổi thay từng khắc từng giây; đối với những người khác nhau trong những bối cảnh khác nhau thì mình cũng đối với họ khác đi. Ừa. Là vậy, mình sợ bày tỏ với người thương người gần là vì mình sợ bị mắc kẹt mãi ở con người cũ kỹ đó.

Nhưng nếu một ngày bỗng mình tìm ra được cách để vượt được rào cản nỗi sợ trên, mình nghĩ mình sẽ thích được ôm chặt người thương mỗi khi gặp. Mình sẽ thích kể cho người thương những mẩu chuyện bé xíu nghịch ngợm màu sắc diễn ra trong ngày của mình, và mình sẽ ở đấy lắng nghe trọn vẹn những mẩu chuyện từ bé tị đến lớn lao sâu sắc của người mình thương.

Tùy vô cái bối cảnh và cái vibe lúc đó, mình sẽ có những phong cách phản ứng khác nhau. Ví dụ như lúc người thương mình đang deep deep trầm lòng, mình sẽ đáp trả bằng một giọng nhỏ nhẹ ấm áp ngân vang. Còn lúc họ đang phấn khởi, tươi trẻ, hí hửng, mình sẽ cười to đáp trả bằng chiếc giọng siêu cute của mình để đôn thêm khắc tỏa nắng ấy. Còn lúc họ đang dỗi hờn mà lỡ đánh mất phong độ trách móc cuộc đời con người, mình sẽ hỏi cho kỹ cho rõ cho sâu về cảm xúc của họ, hiểu cho tường tận cái thực tế mà họ đã và đang trải qua, mình sẽ tẽ hai chân ra đứng ở hai bờ, một bờ là ở cùng họ trong thực tế của họ, bờ còn lại là ở trong chánh niệm, để giữ cho mình khách quan, giữ cái phong độ của mình, giữ cho mình khỏi cuốn theo cơn lốc của người kia, là bảo hộ cho chính bản thân mình.

Nghĩ đến “bày tỏ”, mình hình dung ra hình ảnh mình và người thương ngồi cạnh nhau lặng yên hoặc khẽ khàng thủ thỉ với nhau những ái ngữ nuôi dưỡng đôi bên; tiếp thêm sức mạnh cho nhau, “tuy hai mà một”…

Ừ, cách mình bày tỏ, chính là gửi gắm sự hiện diện trọn vẹn và dịu dàng dành cho người kề cạnh mình.
.
Bài viết của bạn Ngọt

(Trích đăng bài thực tập viết theo gợi ý ngày #thứ_tư_bày_tỏ của Bảng Vạn Kiếp (bảng chủ đề viết hàng ngày) trong Group thực hành Viết Để Tự Do. Các câu chuyện được khuyến khích viết theo phương pháp freewriting. Bạn có thể tham gia Group tại đây, nhớ gởi Bài Viết Mở Cửa như yêu cầu để được approve.)

Mừng bạn về nhà Viết để tự do

Viết Để Tự Do do Phiên Nghiên khởi xướng, với mong muốn có nơi để thở, để viết, kết nối cộng đồng những người thích Viết, thực hành Freewriting như một công cụ bày tỏ, tìm hiểu bản thân. Mình tin rằng một người hạnh phúc sẽ có một cộng đồng quanh họ hạnh phúc! Ngôi nhà Viết Để Tự Do bao gồm Nối một cây cầu (nơi để đọc), Viết để tự do (nơi để viết) và Cộng đồng cùng thực hành Viết để tự do (10’+ everyday) (nơi để chia sẻ thực tập). Nếu cảm thấy những bài viết, chia sẻ này chạm đến bạn, bạn có thể đóng góp cho tụi mình một ly cà phê ở đây nha!

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s