Yêu đi, đừng sợ!

Người ta thường nói kẻ nào yêu nhiều hơn thì kẻ đó thua, vì sẽ đau khổ hơn. Mình thi thoảng muốn cầm tay người lay vai người để hỏi, nếu cứ bận bịu so đo vậy thì ai sẽ yêu?

Người viết, chớ quên mình!

Tại sao người ta lại dối chữ của mình? Tự dưng viết tới đây khiến mình đặt câu hỏi này. Tại sao người ta lại dối “người bạn” trung thành nhất? Thật là một điều đáng tiếc.

Dặn mình đừng sợ tổn thương

Thật may vì sáng nay đã kịp ghi lại đúng những gì mình cảm thấy. Mình chỉ ao ước thật dũng cảm sống với bản thân, để một lúc nào đó có thể sống mà không cảm thấy đang lẩn tránh, đang lo âu chỉ vì không thành thật.

nghe mình ngày cũ

Tôi gai góc, tôi co lại như một con cuốn chiếu, tôi xù lên như một chú nhím đầy gai. Một mình là đủ. Đừng ai làm phiền tôi. Nhưng tôi không ngờ thẳm sâu tôi cần được lắng nghe nhiều hơn thế.

“Thăng thiên”

Hãy thử tưởng tượng bạn đang bay ngang Arizona, nhìn qua cửa sổ máy bay và thấy anh ấy vẫy tay chào bên dưới chùm bóng rực rỡ màu sắc! Bạn có tin không?

Chia ly và khôn lớn

Nó có những cuộc hành trình rời xa vòng tay Mẹ thật ngoạn mục. Đôi khi nhẩm tính lại bây giờ một năm gặp Mẹ được mấy lần, nói với Mẹ được bao nhiêu câu chuyện, ở gần Mẹ được bao nhiêu thời gian… thấy xót xa tràn dâng khóe mắt.