Thất tịch mùa ngâu

Ảnh của Wichrowanananorurka

Tháng bảy năm trước, em còn cặm cụi viết “Giữa trời còn có một nhịp cầu” đầy lãng mạn, tháng bảy năm nay em thấy lòng chảy rỗng… Em bồng bềnh trôi giữa tháng năm vun vút. Em đã có những ngày đẹp như giấc mơ, nơi hoa đỏ nở cuối đường như em muốn từ bao thuở, nhưng lòng em vẫn đại ngàn sóng vỗ. Phía bên trong em tự lúc nào bình yên nối dài theo chiều nước mắt rơi. Em không khóc nữa không có nghĩa là em vui sướng, nhưng em không viết nữa lại là một điều khác. Thi thoảng em nghĩ, mình thoát khỏi chữ của mình là điều may mắn hay khờ dại đây? Em vẫn giữ lại những ngày nhớ anh bằng cái note nhỏ nhỏ phía màn hình chói gắt, em vẫn giữ lại những nụ hôn mơ hồ bằng một bài hát cũ vu vơ, em vẫn giữ lại anh chút nào đó trong hành trình của mình, nhưng gọn gàng và thanh thản…

Anh ạ, hôm nay thất tịch mùa ngâu. Em lại ngốn thêm tuổi đời của mình hốt hoảng mà vẫn giữ niềm tin câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ. Cái niềm tin trong sáng rằng họ gặp nhau lần này có lẽ là vui, là rưng rưng bàng hoàng, nhưng em cũng đủ già cỗi để nghĩ rằng họ không còn hạnh phúc nữa. Em từ lúc nào nhận thức được khoảng cách luôn là điều ngăn trở, mà mọi nỗ lực có thể tiêu tan. Làm sao em có thể có vòng tay của anh khi mình ở xa nhau, khi mà một sự ấm áp sẻ chia giữa hơi ấm ngọt luôn buộc ràng hơn ngàn lời ủi an qua con chữ. Làm sao giữ nhau trong vòng tròn câu chuyện, khi mỗi chi tiết hàng ngày với theo những nhân vật lạ, những tình tiết mình không thể nào chạm tới, dần dà những câu chuyện riêng tách rẽ ta ra, mà ai cũng có nhu cầu sẻ san gánh sống. Những chuyện chung chỉ còn là kỷ niệm, đôi khi là kỷ niệm dao cắt, nói cùng nhau cũng thấy ngượng ngùng. 

Ký ức xài dần cũng mòn cũ cả, ta biết lấy gì nói với nhau đây?

Em tin rằng cuộc sống riêng của Ngưu, Chức đều rộn niềm riêng. Dù ngàn năm nay gặp nhau nhưng có lẽ chỉ để giữ gìn một lời thề hứa, rồi làm sao khi mà mỗi ngày trôi qua có quá nhiều biến cố, có quá nhiều thương yêu đau khổ muốn chuyện trò muốn sẻ san? Có khi nào ngàn năm sau họ nộp đơn ly thân ly dị, xin Ngọc Hoàng Thượng Đế bãi công cho đám quạ hàng năm, vì cái gì nhạt phai cũng sẽ phai nhạt cả, gặp nhau thêm lỡ dỡ ngượng ngùng. Vài câu nói  đâu phải là cuộc sống để yêu, vài khắc gặp nhau có kéo níu gì được một hành trình đầy sự kiện? Em bỗng tin rằng Ngưu Chức năm nay không khóc là vì thế… Trời quang, mây tạnh, há chẳng phải tốt hơn sao?

Người đã coi tình yêu đó là một chặng đường, xin hãy giữ lại những cột mốc hạnh phúc nhất. Một ngày nào nếu phải đi cùng nhau vì câu chuyện nhân gian gắn kết cho mình để yên lòng nhân gian thì xin người hãy nghĩ lại. Đóa hoa trên tay mình héo rũ lâu mà cứ tưởng mùi hương còn tỏa thì quả là bi kịch. Tình yêu trong lòng mình khô cạn dần, mà nhân gian khen tình đẹp cứ giữ ghì, phải chăng là tự nuôi khổ giấu sầu sao? Cuộc đời người ta có một kiếp sống, đừng trói buộc mình mà đánh mất xuân xanh. Những cánh quạ chứng kiến mỗi mùa sẽ thấy câu chuyện hàng năm dần trở nên ngắn ngủi khô cạn. Những điều tự nguyện một khi trở thành trói buộc, thì nên giải thoát cánh quạ, giải thoát nhân gian…

Có lẽ năm nay không mưa ngâu nữa, em rưng lòng mình nghĩ về hạnh phúc ngàn năm của họ. Phải chi em ghé ngang được nơi đó, em hỏi một câu hai anh chị còn thương nhau nữa hong, cái tình yêu gì ngộ vậy hong chia sẻ nhau gì ráo trọi, cái tình yêu gì ngộ vậy hong có gì cùng cố gắng hong có mục tiêu hong có hành trình nữa, thôi anh chị về suy nghĩ lại coi, có khi nào giải thoát nhau cho rồi. Tình yêu cổ tích tại thế gian truyền miệng khen đẹp đôi khen hay ho khen kiên nhẫn, mà anh chị có vui hong? Yêu thương diễn cảnh này hoài, tụi quạ nó buồn ơi buồn kia kìa anh chị…

Bầy quạ giũ cánh phành phạch cổ vũ, anh chị rớt xuống biển lần cuối coi như có cùng kỷ niệm cho nhau. Em ngẩn ngơ hoài, sự thủy chung với tình yêu đôi khi mâu thuẫn, dữ dữ lắm!

Phiên Nghiên

(Lời Phiên 2020: Bài này viết năm 2012, ừa, nhằm ngày thất tịch 8 năm về trước. Hôm nay đọc lại thấy cũng buồn cười. Chuyện của người ta, tình yêu của người ta mà cũng ý kiến nữa hà! Nhiều chuyện dễ sợ. Hì hì… Mình vẫn giữ ý kiến 8 năm trước, rằng nếu giữ tình yêu vì thiên hạ khen đẹp thì xin đừng…)

Mừng bạn về nhà Viết để tự do

Viết Để Tự Do do Phiên Nghiên khởi xướng, với mong muốn có nơi để thở, để viết, kết nối cộng đồng những người thích Viết, thực hành Freewriting như một công cụ bày tỏ, tìm hiểu bản thân. Mình tin rằng một người hạnh phúc sẽ có một cộng đồng quanh họ hạnh phúc! Ngôi nhà Viết Để Tự Do bao gồm Nối một cây cầu (nơi để đọc), Viết để tự do (nơi để viết) và Cộng đồng cùng thực hành Viết để tự do (10’+ everyday) (nơi để chia sẻ thực tập). Nếu cảm thấy những bài viết, chia sẻ này chạm đến bạn, bạn có thể đóng góp cho tụi mình một ly cà phê ở đây nha!

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s