


Nếu một mai rời xa, bạn hỏi, tôi nhớ gì ở Cali nhất, thì câu trả lời phải có màu trời. Bầu trời mênh mông xanh ngắt cao rộng ở bờ Tây khắc vào lòng người một nỗi nhớ nhung sâu thẳm, mơ mộng, và ngồn ngộn thương yêu.
Bầu trời mà tôi ngắm ở New Zealand những năm hai mươi ròng rã, thường quá lạnh, hoặc quá chật chội bởi ánh nhìn tôi chưa thông suốt. Cali sống cùng tôi một quãng đời mênh mông, hoang dã, tỉnh táo và dại khờ cùng một lúc. Như bầu trời những ngày trước bão…
Mỗi khi thấy lòng chật chội, tôi vẫn vắt vẻo trên nỗi niềm mà ngắm trời. Tôi biết mình vẫn thiết tha với rộng lớn mà không còn quá hãi sợ nó.
Không còn với theo rã rời lưu lạc giữa khoảng cách trời-trăng. Tôi cho phép mình êm đềm, dù chỉ 10 phút thôi, ngắm bầu trời chưa bao giờ cũ.
Không còn trơ trọi dưới vòm trời, tôi thấy mình chếnh choáng lớn lên, thấy chật chội tan ra, mảnh trời mềm mại rụng tan trong lòng mình.
Thử ngước nhìn lên đi.
Tha thiết lắm…
Phiên Nghiên
CA, 3/2023