Mình đâu có biết đâu

“…không hiểu sao đọc xong mình cứ nhớ như in rồi lại nghĩ nghĩ đi nghĩ lại suốt cả từ hôm qua đến hôm nay… những người mà rất dễ nổi cáu hay đối xử tệ bạc với người trong gia đình họ hàng nhưng lại đối xử rất tốt với người ngoài. Nó không chỉ giống cái kiểu của mình, nó còn giống cả của bà mẹ mình nữa. Mình vẫn luôn tự hỏi từ bé rằng, sao mẹ lại có thể vui vẻ hoà nhã với những người trong cơ quan, những người khách đến chơi nhà, những người họ hàng xa, những người có một tí chức quyền địa vị gì đó trong xã hội mà có mối liên hệ họ hàng xa… như thế. Lúc nào cũng niềm nở, vui vẻ, tỏ vẻ quan tâm, trong khi con cái trong nhà thì chửi bới bất cứ lúc nào mẹ cảm thấy không được thoải mái. Rồi cái sự tiêu cực ấy nó lây sang cho mình. Mình không thể trở thành đứa trẻ bạo dạn được. À mà không mình là đứa nhút nhát trầm tính từ nhỏ, cô giáo nào cũng bảo thế, thậm chí còn ghi trong sổ liên lạc gửi về gia đình, mình không muốn bị ghi như vậy vì mình biêt mình khác với những đứa trẻ khác thì mình sẽ bị mắng hoặc bị nói bằng những lời lẽ kiểu gì đó khiến mình lại nghĩ. Mà lúc mình nghĩ mình đâu để cho ai biết là mình nghĩ đâu. Họ cứ như thế mà thoải mái nói những câu tổn thương mình, mà họ chỉ thấy cái dáng vẻ điềm đạm của mình, họ không biết là mình đang nghĩ. Mình cũng thừa hưởng cái gien khắc nghiệt đó, nói sao nhỉ, cái tính cách trái ngược đó. Mình sợ làm người ngoài giận. Nhất là bạn bè. Mình nhớ hồi tiểu học chơi với con bé đó gần nhà chơi khá thân, nó nói gì mình cũng nghe theo, rồi lớn lên cái tính cách sợ ngừoi khác giận đấy cũng lớn lên, mình không biết làm cách nào khi ngừoi khác giận cả, nên mình cố gắng làm cho họ vui. Và cách để làm cho họ vui là làm theo lời họ, họ nói gì nghe nấy. Không từ chối, không gián đoạn, không ý kiến, ừ thì thôi sao cũng được, nhiều người họ không coi trọng mình là như vậy. Có những ngừoi bạn đến giờ mình nghĩ lại đúng là mình chỉ để mua vui cho họ, ở bên mình họ lúc nào cũng cười, mình là ngừoi có sự hài hước, nhưung ngoài cái sự hài hước đó ẩn chứa những cái khó chịu nào đó, ngừoi ta vui thì ngừoi ta vui nhưng ngừoi ta không coi trọng. Người ta chỉ đến với mình cho vui. Nhưng những lúc như vậy mình đâu có biết đâu…”

.
.
(Trích từ 1 trong 175 bài thực hành Freewriting CÙNG VIẾT MỖI NGÀY tháng 2/2023 group Viết Để Tự Do cùng Phiên Nghiên)

❤ Lời Phiên: Phiên giữ nguyên những dòng suy nghĩ liên tục trôi ra trang giấy không ngắt nghỉ, như một khối cô đặc. Cảm ơn bạn đã ngồi xuống để được nhìn thấy những pattern của mình, và cả vài gốc rễ của nó.


Lưu ý:
• Đây là bài thực hành Freewriting-hiểu-bản-thân chứ không phải sáng tác. Phiên giữ nguyên flow bài của người thực tập, chỉ chỉnh typo để độc giả dễ theo dõi. Bạn có thể thấy những lỗi nho nhỏ như chính tả, ngữ pháp… nhưng chúng được phép xảy ra khi thực hành Freewriting. Be free!
• Những-chữ-ngang-qua là chuyên mục chia sẻ đoạn ngắn của các bạn thực tập viết-tự-do Group Viết Để Tự Do cùng Phiên Nghiên. Đôi khi trong dòng chảy lộn xộn lấp lánh những điều thật đẹp, những dòng chữ nhỏ thôi nhưng chứa đựng thật nhiều nghĩ suy chân thành, tình yêu sâu kín hoặc lời nhắc nhở dịu dàng. Xin được đọc cùng bạn!


Tặng bánh mì cho Viết để tự do

Viết Để Tự Do được Phiên Nghiên khởi xướng để kết nối những người thích Viết, thực hành Freewriting như công cụ bày tỏ, tìm hiểu bản thân, vì khi một người hạnh phúc sẽ có một cộng đồng quanh họ hạnh phúc! Phiên và nhóm thực hiện luôn biết ơn sự chia sẻ của bạn, dù khoản đóng góp bằng “1 ổ bánh mì” hay “1 lò bánh mì”. Biết ơn vài phút mà bạn dành ra để thực hiện nghĩa cử này bằng cách chuyển khoản yểm trợ qua Techcombank/Paypal/Visa tại đây.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s