tin nhắn

“Thời điểm năm 2021, dịch bùng trở lại vào cuối tháng 5, mọi thứ xoay nhanh như cú lật bánh Đoremon, con cái – kế hoạch – tiền – lương thực – thuốc men đã khiến mình khủng hoảng, thêm những tin tức ca nhiễm, ca tử vong hàng ngày làm mình tụt tinh thần. Mình đã dành thời gian để ngồi học thiền nhưng mình không học được, tâm trí của mình không ở trong căn nhà mình đang ở, nó muốn đi ra khỏi nhà, nó muốn đi lang thang ngoài kia khi mọi người đều ở trong nhà.

Mình đã né tránh không tương tác với bạn cùng phòng. Một sự ngột ngạt diễn ra trong căn nhà, mình đã nén lại không bộc lộ cảm xúc tiêu cực trước mặt các con. Tụi nhỏ biết không? Mình tin chắc tính nhạy cảm của tụi nhỏ sẽ nhận ra ba và mẹ đã có vấn đề gì đó. Liệu con có tổn thương không khi thấy ba mẹ không nói chuyện với nhau, mình không biết nữa, nhưng mình tin chắc rằng khi ba mẹ ly hôn, con sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi, tổn thương. Vì mình đã từng là một đứa trẻ chứng kiến ba mẹ ly hôn.

Năm 2021, mình gần như khóc suốt, mọi thứ như trầm lặng hẳn, tách ly với điện thoại, internet, mình cô lập với tất cả mọi người. Rồi đến 1 thời điểm, không chịu nổi nữa mình viết 1 cái tút trên Facebook: “Mình thèm có người ở bên cạnh để được nói chuyện trên trời dưới đất, cho mình mượn bờ vai để mình dựa, cùng mình hát là lá la…” 1-2 tiếng sau đó, mình nhận được rất nhiều tin nhắn.
Của chị: “Nếu em buồn thì gọi điện cho chị nhé!”
Của nhỏ: “Tao biết mày đang buồn, đang cô đơn, mày nói ra những lời này không có ích gì đâu? Ai rồi cũng phải gặm nhấm nỗi buồn 1 mình, ráng nhen mày!”
Của 1 em gái không quen biết, hình avatar thấy dễ thương lắm: “Chị đã ổn chưa, gửi chị link nhạc này, chị nghe cho đỡ buồn nha” (Nhạc dành cho tuổi teen bây giờ ^^)
Của 1 nhỏ bạn: “Dành thời gian riêng cho mình nhé, rồi cũng qua thôi à!”

Mình lưu lại tất cả tin nhắn, dòng viết note của mọi người gửi cho mình lúc mình đau khổ, tuyệt vọng, nó không giúp mình thoát khỏi vấn đề nhưng nó giúp mình nhận ra giá trị thực của mình.

Hôm qua xem lại hình của mình trong năm 2021, mình nhận ra ánh mắt của mình nó đã thể hiện sự kiệt quệ cả thể chất và tinh thần, mình đã làm gì mình thế này? Mình đã hành hạ mình bằng cách ngày nào cũng khóc, đau đớn, khổ sở. Mình đã thật sự không an trú trong chính mình, mình bị quá khứ lôi kéo, bị bản ngã nắm thóp, dễ nổi khùng khi ai động tới. Mình chưa bao giờ thấy bình an lưu lại lâu quá hơn 1 giờ. Mọi thứ đều do mình hết, không thể trách cho ngoại cảnh được.

Mình nghĩ đến 1 căn nhà, có tụi nhỏ, có con mèo đen, được là chính mình, thoải mái làm những điều mình thích mà không bị xét nét, dòm ngó. Mình muốn sống trong căn nhà trọn vẹn con người mình, khi ốm đau bệnh tật mình có thể nghỉ ngơi trong nhà mà không cần phải gói ghém đồ qua khách sạn ngủ 2-3 tiếng rồi về nữa. Được là chính mình thật là thích! An trú ở đâu cũng được miễn mình thấy mình là mình, thấy mình bình yên là được!”

(T. viết)


*Lời Phiên: Đoạn viết chủ đề An Trú Ở Đâu? từ project viết chung "Trò chơi tháng 12" năm 2021 trên Viết Để Tự Do. Cảm ơn người viết đã dành thời gian nhìn lại nơi an trú của mình trong giông bão năm qua. Cảm ơn người đọc dành thời gian cùng thực tập lắng nghe, chia sẻ những cảm xúc này. Thương chúc tụi mình thân tâm an lạc.

Tặng bánh mì cho Viết để tự do

Viết Để Tự Do được Phiên Nghiên khởi xướng để kết nối những người thích Viết, thực hành Freewriting như công cụ bày tỏ, tìm hiểu bản thân, vì khi một người hạnh phúc sẽ có một cộng đồng quanh họ hạnh phúc! Phiên và nhóm thực hiện luôn biết ơn sự chia sẻ của bạn, dù khoản đóng góp bằng “1 ổ bánh mì” hay “1 lò bánh mì”. Biết ơn vài phút mà bạn dành ra để thực hiện nghĩa cử này bằng cách chuyển khoản yểm trợ qua Techcombank/Paypal/Visa tại đây.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s