
Bạn bảo tôi, cô T. – mẹ của M. mất rồi, tai nạn giao thông.
Tôi choáng váng. Tôi vừa nhắc cô T. mấy ngày trước. Tôi kể về những người mẹ vô tư, hồn nhiên, lo cho con cái nhưng cũng để cho nó tự do, và giản đơn sống cuộc đời của mình. Còn nhớ lần trò chuyện cùng cô, cô đã khóc vì nghĩ đến việc mình ko có tiền tiết kiệm để lại cho con. Tôi đã nắm tay cô, không phải an ủi, tôi biết cô để lại di sản lớn cho bé M. là một tinh thần tự lập, vững chãi, và thương người.
Nếu mỗi cuộc đời tồn tại với sứ mệnh gì đó, thì sứ mệnh của cô là những nụ cười, những món ăn ngon cô nấu, và tinh thần hào sảng vui tươi, đã được hoàn thành. Có lẽ cô đã xong hành trình của mình. Tôi cầu nguyện cô đi bình an, và cảm ơn cô đã đến trong đời.
Cánh cửa này đóng lại, cánh cửa khác mở ra. Dẫu rằng người ta có nỗi – sợ – cái – chết, có lẽ vì không biết đằng sau vùng tối đó là gì. Nó giống như sợ lạc vào một nơi chưa từng đến, sợ một điều mình chưa từng biết. Nhưng không hiểu sao tôi tin lắm ở nơi đó người ta không hề cô đơn, bởi nơi đó là nơi mình từng đặt chân tới, là nơi có những người chào đón mình trở về, chứ không hề cô đơn loi lẻ như hình ảnh nằm trong đất lạnh.
Bởi thân thể là thứ tạm.
Cánh cửa đó cứ đóng và mở.
Người ta cứ đi qua và đi lại.
Dẫu không tránh được nỗi buồn, tôi không còn câu hỏi tại sao, chỉ im lặng nhắm mắt gửi lời thương chúc bình an, gửi năng lượng vững vàng cho đoạn đường đó.
#phiennghien
#vietdetudo
#thư_gửi_bạn#soultalks#hiểu_mình_journey
08.03.2019