Mình sợ lắm

Đức, 04/05/2021, 10:54AM

Mình đang nghĩ về cái chết. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cái suy nghĩ này trở lại trong mình. Mọi chuyện xung quanh đều có vẻ rất thuận lợi, không có quá nhiều cú sốc hay áp lực. Nhưng chính trong cái sự an ổn này mình lại thấy đang dần “chết mòn”…

Mình nhận ra một mô-tuýp quen thuộc trong hơn 5 năm qua khi mà suy nghĩ về “cái chết” trở lại – đó là trong sự an ổn. Thà rằng một cú sốc, một sang chấn lớn như chia tay người thương, thất bại, hay gặp trở ngại thì sẽ “hợp lý” hơn. Đằng này, chẳng có một cái cớ gì đến cả. Mình như một con ếch ngồi trong cái nồi trên bếp. Bên trong đang nóng dần lên, còn mình thì dần quen với điều đó. Tập làm quen với cái chết đến từ từ…

Mình đã phát tín hiệu nhờ trợ giúp, điều này thật khó khăn. Mình tự hỏi có ai quan tâm đến mình hay không. Mình biết ngoài kia vẫn còn người thân, bạn bè quen thuộc, nhiều người ở đó sẵn lòng lắng nghe… Nhưng sao mình cô đơn quá, mình cô đơn ngay cả khi trong vòng tay yêu thương của mọi người. Mình chưa từng nghĩ khoảng cách địa lý là vấn đề lớn. Nhưng khi ngồi ở nơi cách Việt Nam hơn nửa vòng trái đất, xung quanh là những gương mặt xa lạ, cảm giác “một mình” lại choáng ngộp, bao trùm tất cả. Và mình như một người đang ngoi ngóp giữa dòng nước xiết.

Đây không phải là lần đầu tiên, mà là lần thứ bao nhiêu mình cũng không nhớ. Mình đã học làm quen với cái khoảng không gian tối mịt bên trong này rồi. Lần đầu tiên suy nghĩ về cái chết gõ cửa trái tim mình là năm lớp 9. Vậy là 10 năm rồi, lâu như vậy mà mình vẫn chưa thể xem cái suy nghĩ ấy là “bạn” được. Mình đang gọi bạn ấy lên để có thể chuyện trò…

Mình thấy bạn ấy trong hình hài một đứa bé, ngồi lủi thủi một mình, cầm một nhánh cây và vẽ vẽ trên mặt đất, Bạn ấy rất chán, bạn ấy muốn được chơi cùng, được lắng nghe, được trò chuyện, và được thấu hiểu, nhưng có vẻ không ai ở cạnh bạn cả.

“Mình chỉ muốn được thương, được quan tâm thôi mà, có gì sai chứ…”

Mình không nhớ đã bao nhiêu lần khắc khoải trong đêm vì cái mong cầu này. Ngày chia tay mối tình đầu, mình cũng đã gào khóc mà nói rằng “Em chỉ muốn được thương thôi mà, em đã làm gì sai…”. Xung quanh mình có rất nhiều người thân, những người bạn tốt. Họ bảo rằng luôn thương mình nhưng mình chưa bao giờ thấy đủ. Bên trong trái tim mình luôn cảm thấy trống. Một khoảng trống rất rất lớn chưa từng được lấp đầy.

Ừa, mình hiểu là nếu mình chẳng tự rót đầy chỉ chẳng ai làm điều đó thay mình được. Đó là tình trạng của mình hiện tại. Nhưng làm sao mà tự thương mình được? Mình đã thử cố rất nhiều cách: journal, thiền, yoga, viết, lắng nghe, coaching,… Đến giờ khi ngồi lại một mình thì mình vẫn thấy thế, vẫn cái cảm giác quen thuộc cố hữu đó. Mình biết mình sẽ không tìm đến cái chết – ý mình là thực hiện cái hành động kết thúc cuộc sống. Nhưng mình mệt với cái suy nghĩ và sự cô đơn này.

“Ở độ tuổi nào cũng cần được thấu hiểu và dỗ dành…”

Mình đọc được cái dòng này từ Hai Chiều mà nước mắt chực rơi. Mình đã phát tín hiệu cho mọi người ở trong nhà, những người xung quanh nơi mình đang sống là cần giúp đỡ, nhưng ngay lập tức, bên trong mình lại có tiếng nói “thể nào mọi người cũng bảo cố gắng lên, có gì đâu mà áp lực mà khóc…”. Mình sợ lắm, mình sợ là cảm xúc của mình không được lắng nghe, mình sợ bị nói là làm quá, nhạy cảm quá mức… Nhưng mà… không hẳn là vậy đâu.

Mình cần được lắng nghe…

.
(Trích từ 1 trong 130 bài thực hành Freewriting của nhóm “CÙNG VIẾT MỖI NGÀY” tháng 5/2022 group @thuchanhvietdetudo)



• Lời Phiên:
- Nếu bạn đọc được những dòng này, hãy để lại cho người bạn viết của mình một trái tim.
- Nếu tác giả của bài không ngại liên hệ với Phiên, Phiên xin dành tặng bạn một sesion trò chuyện và deep listening.
Thương quý sự thực tập của bạn.


Lưu ý: Đây là bài thực hành Freewriting-hiểu-bản-thân chứ không phải sáng tác. Phiên giữ nguyên flow bài của người thực tập, chỉ chỉnh typo để độc giả dễ theo dõi. Bạn có thể thấy những lỗi nho nhỏ như chính tả, ngữ pháp… nhưng chúng được phép xảy ra khi thực hành Freewriting. Be free!
• Những-chữ-ngang-qua là chuyên mục chia sẻ đoạn ngắn của các bạn thực tập viết-tự-do Group Viết Để Tự Do cùng Phiên Nghiên. Đôi khi trong dòng chảy lộn xộn lấp lánh những điều thật đẹp, những dòng chữ nhỏ thôi nhưng chứa đựng thật nhiều nghĩ suy chân thành, tình yêu sâu kín hoặc lời nhắc nhở dịu dàng. Xin được đọc cùng bạn!

Tặng bánh mì cho Viết để tự do

Viết Để Tự Do được Phiên Nghiên khởi xướng để kết nối những người thích Viết, thực hành Freewriting như công cụ bày tỏ, tìm hiểu bản thân, vì khi một người hạnh phúc sẽ có một cộng đồng quanh họ hạnh phúc! Phiên và nhóm thực hiện luôn biết ơn sự chia sẻ của bạn, dù khoản đóng góp bằng “1 ổ bánh mì” hay “1 lò bánh mì”. Biết ơn vài phút mà bạn dành ra để thực hiện nghĩa cử này bằng cách chuyển khoản yểm trợ qua Techcombank/Paypal/Visa tại đây.

1 Comment

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s