
“Mình luôn out ra khỏi cuộc chơi của số đông. Mình đã luôn thấy mình là một chú ếch cố nhảy ra khỏi giếng.
Mình đã nhảy ra khỏi cái giếng gia đình vì muốn chứng tỏ mình có thể tự xây dựng một gia đình hạnh phúc hơn.
Mình đã nhảy ra khỏi những cái giếng bạn bè.
Mình đã nhảy ra khỏi cái giếng của những mối quan hệ.
Mình đã nhảy ra khỏi cái giếng của những tiêu chuẩn xã hội: “khổ luyện thành nghệ sĩ vĩ cầm”; “học đại học để có 1 tấm bằng tử tế”; “thăng tiến trong công việc để có địa vị trong xã hội”; “kết hôn cưới chồng đẻ con để có được hạnh phúc”…
Mỗi lần nhảy đều ngã, đều đau và nhảy rồi vẫn thấy cái giếng mới chẳng hề vừa vặn, vòm trời mà giếng tạo ra vẫn thật bức bối.
Nhưng rồi ở cú nhảy gần nhất, mình chẳng nhảy đi đâu nữa cả. Mình nằm im trong đầm lầy, trong vũng bùn suốt nhiều tháng qua.
Và giờ mình đang ở đây, và mình vẫn ổn.
Trước đây là vì cảm giác “không thuộc về” thôi thúc những cú nhảy. Bây giờ là lựa chọn tự thân. Mình có đang ở trong một cái giếng nào không? Có chứ, chắc chắn rồi. Nhưng cái giếng này là của riêng mình chứ không phải một cái giếng nào đó ngoài kia, có sẵn những con ếch bên trong và mình tìm cách nhảy vào để được hòa nhập. Cái giếng này. Mình đã tự tay xây nên. Và mình ý thức được sự hạn hẹp của cái giếng, mình cũng ý thức được cái giếng này không vững chắc, theo kiểu không kiên cố, không cứng nhắc, mà rất linh hoạt, mình có toàn quyền tuỳ chỉnh nội thất bên trong, cơi nới khi cần, trát vữa khi muốn, có những mảng thành giếng chỉn chu, hoàn thiện, nhưng có những mảng ngổn ngang, hôm nay thế này, ngày mai lại khác. Mình không coi đó là sự bất ổn, mình coi đó là sự linh hoạt điều chỉnh. Và vòm trời mà cái miệng giếng này tạo ra cũng vừa vặn, không khiến cho mình thấy bức bối, cũng không thênh thang trống trải. Mưa vẫn tới, bão vẫn kéo đến, sét vẫn đánh và giếng vẫn có thể sập. Nhưng ếch mình thì có niềm tin vào bản thân nhiều lắm. Khi bão qua đi ếch sẽ xây lại giếng thôi.
Sau cùng thì ếch vẫn ngồi dưới cái đáy giếng của riêng mình. Nhưng một cách tự nguyện và khiêm nhường.
Làm người ngoài cuộc không đáng sợ lắm đâu.”
(L. viết)
——
*Lời Phiên: Đoạn viết chủ đề An Trú Ở Đâu? từ project viết chung “Trò chơi tháng 12” năm 2021 trên Viết để tự do. Cảm ơn người viết đã dành thời gian nhìn lại nơi an trú của mình trong giông bão năm qua. Cảm ơn người đọc dành thời gian cùng thực tập lắng nghe, chia sẻ những cảm xúc này. Thương chúc tụi mình thân tâm an lạc.