
“Trong team làm việc và có lẽ trong cả công ty, em là thành phần hiếm hoi được ăn cơm nhà nấu, được chạy về nhà mỗi ngày dù ở ngoại ô. Cái huyện hằng ngày em phải chạy qua, con đường quốc lộ dài thênh thang mà đường thì ốm nhom, chỗ thì ổ gà ống cống, bon chen với lớp lớp xe tải và xe rác, xe đám ma xe cấp cứu, hai làn đường không cách nhau bởi cái lan can vì như vậy thì xe không vượt nhau được. Mỗi lần chạy về em rất ngán.
Hôm kia, tự nhiên đang chạy hối hả cái thấy chú kia chạy xe đạp về, trên xe là ngôi nhà nhỏ. Chú cũng già rồi. Tự nhiên lúc đó thời gian như ngừng lại. Em vừa xót xa, vừa thấy may mắn là mình đang có một điểm để về, còn chú thì “đi về đâu cũng là thế mà”. Em tự hỏi, ổng chạy bơ vơ trên con đường tối tăm đó, rồi cuối cùng sẽ về đâu. Chỉ là một khoảnh khắc bình thường trong buổi đêm vội vã, vậy mà cũng lẩn quẩn hình ảnh ấy trong đầu em cho đến tận giờ.
Nhiều lúc em cũng thất vọng vì công việc, vì bị phê bình, vì cảm thấy mình kém cỏi, mà qua hết mọi chuyện lại được trở về nhà, lại được ăn cơm cha mẹ nấu, lại được chơi với em nhỏ kế bên nhà, lại được ngồi dưới hiên với cây cỏ mà ba trồng trong sân, với tiếng chim hót trên những cái lồng ba treo trên mái, tự thấy cảm động vì thực sự mình may mắn quá, còn cha còn mẹ sống cạnh và chăm sóc mỗi ngày, được tận hưởng khung cảnh bình yên trong ngôi nhà nhỏ, trong con xóm nhỏ.
Ngoài kia chắc còn nhiều điều kỳ diệu nhưng ở nhà luôn cho mình cảm giác bình yên, cảm giác được che chở, bảo sao đứa con chẳng muốn rời nhà. Cũng chính ngôi nhà này, có cha và có mẹ. Ngôi nhà chứa đựng lúc thì bao lời cãi vã, rồi khoảnh khắc động tay động chân, rồi chan chứa bao tiếng cười tiếng khóc, đi qua những ngày nắng chói chang mái nhà nóng hừng hực, rồi những ngày mưa dầm dề, nhà ngập, phải dọn rửa, lau còng lưng, rồi bây giờ, là những ngày mùa đông bình yên, thời tiết se lạnh, yên bình, thoải mái. Người ta nói ngôi nhà là bất động sản, là của cải, là tiền tài mà với em, ngôi nhà này đâu có bất động đâu, đâu phải là vật vô tri vô giác. Chính ngôi nhà này đã che chở cho gia đình nhỏ của em, đã chịu đựng những lời chửi mắng la lối om sòm, và đã lưu giữ lại những tràng cười, những giọt nước mắt hạnh phúc. Bán này bán nọ, nhưng sao nỡ bán nhà…”
(H. viết)
——
*Lời Phiên: Đoạn viết chủ đề An Trú Ở Đâu? từ project viết chung “Trò chơi tháng 12” năm 2021 trên Viết để tự do. Cảm ơn người viết đã dành thời gian nhìn lại nơi an trú của mình trong giông bão năm qua. Cảm ơn người đọc dành thời gian cùng thực tập lắng nghe, chia sẻ những cảm xúc này. Thương chúc tụi mình thân tâm an lạc.