“…không phải chữa lành.”

“Có nhiều mối bận tâm đang chất chứa trong lòng tôi. Rõ ràng là như vậy. Sáng nay thức giấc tôi vội bật người vươn tay ra đóng cửa sổ để mưa khỏi hắt vào giường đệm. Trời mưa khiến tôi thấy an tâm. Cảm giác như không thực sự phải đối mặt với một ngày nắng, ngày nào trông có vẻ thuận lợi, sáng sủa, là ngày đó tôi không được phép lười biếng với suy nghĩ vẩn vơ. Mặc dù tôi vô cùng thích ở 1 mình với những suy nghĩ vẩn vơ, tương tư, trôi nổi. Dạo gần đây tôi dấy lên trong mình 1 ước mơ là tôi chăng cần gì hết ngoài việc có 1 căn nhà nhỏ vừa đủ tiện nghi ấm cúng, yên tĩnh và chỉ cần ngồi nhà đọc sách thôi. Ước mơ tuy đơn giản nhưng tôi biết để làm được như thế hóa ra chẳng đơn giản chút nào. Tôi sẽ cần nhiều nỗ lực hơn cả. Viết tới đây ngoài trời nổ sấm chớp như tiếng ù ù của chiếc loa bị hư được phóng to hết âm lượng. Cố gắng cho 1 cuộc sống giản đơn là điều tốt mà phải không. Tôi nghĩ việc tôi học vẽ thực chất cũng là để tôi biết kiên nhẫn hơn mà thôi. Nếu như tôi không định tinh thần, kiên nhẫn suy xét trong quá trình làm một thứ gì đó, tôi sẽ không đạt được gì từ nó cả. Có lẽ tôi đã làm những việc mang tính nhất thời quá nhiều. Chưa thực sự dừng lại để dành cho 1 việc gì đó liên tục trong 1 giờ đồng hồ thôi. Một điều gì đó lôi cuốn mình đến thế nhỉ? Tôi tự hỏi. Dành ra cho mình 1-2 giờ mỗi ngày chỉ để làm hoạt động mình thích, không phán xét, không bị gián đoạn gì cả. Tôi đang tính thời điểm tốt nhất cho hoạt động đó là khoảng 7h – 9h tối. Tôi thích như vậy. Nhất định bảo vệ cho cái khung giờ đó chỉ mình tôi thôi. Cứ khi nào nghĩ về việc quay lại Đà lạt, tôi lại để ý nghĩ ấy dở dang. Có lẽ như tôi đang muốn ở lại Hà Nội, vì ở đây tôi có cơ hội để làm được nhiều việc và tích lũy cho mình thêm các kĩ năng khác để mà sống sau này. Đà Lạt sẽ là nơi tôi quay về để nghỉ ngơi thôi. Tôi cũng đang tìm kiếm vài cơ hội ở Sài Gòn, biết đâu tôi lại có cơ duyên đến Sài Gòn. Vậy là đã làm cho L’amour được gần 1 năm rồi. Quá nhanh. Hôm nay tôi phải hoạch định lại những gì tôi đan g học thôi. Cảm thấy các bộ môn đang trồng chéo nhau quá. Và tôi chưa biết mình đang dừng lại ở đâu. Trong lòng thấy hơi lo âu. Tôi chỉ muốn nằm xuống và ngủ thêm 1 giấc nữa, 1 giấc định hình lại các suy nghĩ trong đầu. Tai hại nhất là khi tỉnh dậy với quá nhiều suy nghĩ. Khi bắt đầu làm việc gì, tôi thực sự bị rối và sợ hãi khi ở trạng thái đó. Tôi muốn làm gì đó. Nhưng tôi không dám làm. TÔi sợ mất thời gian của tôi. Có lẽ việc đó là việc tôi thực sự không thích và không hề muốn đụng vào. Tôi cứ băn khoăn mãi là có nên làm luôn hay không. Hoặc để dành lúc khác. Tôi sợ nó sẽ phá hỏng đầu ngày của tôi. Tôi đang tránh né nó. Đúng vậy, tôi đã bắt được cái nỗi sợ đó rồi. Tôi ghét việc đó. Và thực sự toi không muốn đụng vào nó chút nào cả. TÔi nên đụng vào nó khi tôi thực sự ghét nó hay khi tôi đỡ ghét nó hơn nhỉ? Có phải tôi vừa dành ra 30p cuộc đời mình chỉ vì đấu tranh giữa làm hay không làm 1 việc mình ghét cay ghét đắng không. Cuối cùng thì chính tôi đang làm mất thời gian của mình. Rồi sáng nay xem được trong nhóm SInh ra để hoang dã những cảnh trí của mọi người đi lên núi, khung cảnh đồi núi xanh rì bao la, mà lòng tôi khởi lên sự ghen tỵ. Tôi lại muốn được đi. Nhưng rồi tôi lại không cho phép mình đi đâu hết. Ồ đúng, tôi đang nói không với mọi thứ. Vì tôi sợ nếu mình nói có với quá nhiều thứ, tôi lại loạn lên và không tinh lọc dduwwojc cho mình điều thực sự phù hợp với bản thân và không làm cho cuộc đời tôi loạn lên. Ồ không, tôi bắt gặp mình đang tránh né chứ không phải chữa lành. TÔi tránh né chứ không phải Let’s break. TÔi tránh né chứ không phải tận hưởng cuộc sống. Chết cha, tôi đang tránh né. Tôi sẽ làm việc với điều này. Ngay lúc này.”


• Trích đoạn từ Freewriting của 1/50 bạn “CÙNG VIẾT MỖI NGÀY” tháng 8.2021. Phiên giữ nguyên flow bài viết của người thực tập, chỉ chỉnh typo để độc giả dễ theo dõi. Bạn có thể thấy những lỗi nho nhỏ như chính tả, ngữ pháp… nhưng chúng được phép xảy ra khi thực hành Freewriting. Be free!

• Những-chữ-ngang-qua là chuyên mục chia sẻ đoạn ngắn của các bạn thực tập viết-tự-do với Phiên Nghiên và Group thực hành Viết Để Tự Do. Đôi khi trong dòng chảy lộn xộn lấp lánh những điều thật đẹp, những dòng chữ nhỏ thôi nhưng chứa đựng thật nhiều nghĩ suy chân thành, tình yêu sâu kín hoặc lời nhắc nhở dịu dàng. Xin được đọc cùng bạn!

Tặng bánh mì cho Viết để tự do

Viết Để Tự Do được Phiên Nghiên khởi xướng để kết nối những người thích Viết, thực hành Freewriting như công cụ bày tỏ, tìm hiểu bản thân, vì khi một người hạnh phúc sẽ có một cộng đồng quanh họ hạnh phúc! Phiên và nhóm thực hiện luôn biết ơn sự chia sẻ của bạn, dù khoản đóng góp bằng “1 ổ bánh mì” hay “1 lò bánh mì”. Biết ơn vài phút mà bạn dành ra để thực hiện nghĩa cử này bằng cách chuyển khoản yểm trợ qua Techcombank/Paypal/Visa tại đây.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s