RÚNG ĐỘNG TỪ HƯ VÔ

Đoạn duy nhất làm nước mắt mình chảy không dừng trong phim Everything Everywhere All at Once là lúc Jobu Tupaki ngồi xuống cạnh Evelyn, nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, hé mở cánh cửa để nhìn vào cái Bagel đang hút mọi thứ sau bức màn màu trắng.

Evelyn hỏi: “What is the truth?”

Jobu Tupaki đã hát lên “Sucked. Into. A Bagel…”

Giọt nước mắt lăn xuống má với đôi mắt trống rỗng và dày đặc tỉ thứ cùng một lúc. Trời ơi, đó là hàng triệu triệu giọt nước mắt của mình ngày đầu tuổi hai mươi.

Không phải câu chuyện về tình mẫu tử, chuyện gia đình nhập cư, chuyện tình yêu ngăn cấm, chuyện khoảng cách thế hệ, chuyện về kindness…, giọt nước mắt của Jobu Tupaki là thứ chạm vào tim mình. Tới khi viết những dòng này, nó vẫn còn chưa chạm đáy.

Sự trung thực đến lạnh lùng làm vỡ toang những đơn độc, chạm đến mọi khoảng trống đã mở và lấp đầy bằng sự thấu hiểu. Mình muốn ôm Jobu vào lòng, và nói rằng mình đây. Mình biết chắc mình sẽ tôn trọng mọi quyết định của Jobu, không hối tiếc.

Vì mình từng ở chỗ đó.

“Do you know why I actually built the bagel? It wasn’t to destroy everything. It was to destroy myself. I wanted to see if I went in, could I finally escape? Like, actually die. At least this way… I don’t have to do it alone.”

Ôm trong lòng sự phá hủy khủng khiếp của những khoảng không, với tận cùng khao khát nỗ lực là bằng mọi giá đi khắp thiên hà vũ trụ tìm ra người có thể hiểu mình, Jobu tìm Evelyn không để trả thù hay tiêu diệt, cô đi tìm một người có khả năng cùng thấy thứ mình đang thấy. “I wasn’t looking for you so I could kill you. I was just looking for someone who could see what I see, feel what I feel.”

Vũ trụ mênh mông vậy…

Đó là những ngày điên cuồng với ý nghĩa cuộc đời. Mình lùng sục ngấu nghiến mọi thứ liên quan trong sách trong thuyết trong tranh trong thơ trong một cái cây trong lời cỏ dại… mong chạm được một ý nghĩa đủ cho mình sống thêm một ngày nữa. Một ngày thôi. Không phải tuyệt vọng. Chỉ là như thế.

Lòng tò mò giữ mình ở lại. Rồi mai, cái gì sẽ níu mình?

Đó là những ngày nước mắt cứ chảy trong vô định, không vì buồn, không vì tức giận, không vì hy vọng, không vì đau thương. Không một cảm xúc. Khóc chỉ là một danh từ chỉ tình trạng tuyến lệ hoạt động. Nước mắt cứ chảy khi nhìn thấy cái Bagel bên trong cần mẫn hun hút trong im lặng. Khóc cả trong cơn ngủ không mộng mị. Buổi sáng dậy gối ướt đẫm và mắt đau từ hốc mắt ra.

Mình đã đặt tất cả vào đó, từ đam mê, những giấc ngủ trưa, nụ hôn đầu, ánh mắt căm ghét, những tờ nhật ký, những mảnh recipes cắt vội, một nắm tóc rụng, màu mắt xanh mười tám, tiếng chìa khóa trong bức hình một tuổi, cái đĩa xấu xa góc tủ, cục đá muối dưa, mấy con rắn chết… Tất cả.

Không một vệt khói để lại. Không tiếng tiễn đưa. Không lời nuối tiếc. Tất cả thành một hư không.

Nhưng ở đó mọc lên một sự gần như là tự do. Mình đã tưởng rằng sẽ sung sướng trong vòng quay nothing matters, nhưng nó đẩy rớt vào vòng quay khác. Đó là những giọt nước mắt chảy ra từ hư vô, từ rỗng không, từ numbness.

“If nothing matters, then all the pain and guilt you feel for making nothing of your life goes away.” Lời Jobu nhắc mình về chỗ đứng hiện tại. Mình đã từng ở đó, nhưng không còn ở đó nữa.

Mình không còn ở đó nữa, không có nghĩa là cái Bagel biến mất.

Như đứa trẻ chạy chơi trên chiếc vòng Bagel, dù cẩn thận và chú ý thế nào, cũng có lúc nó bị trượt chân rớt về phía bên hun hút. Những lúc đó, nước mắt chảy không ngừng với cái đầu tỉnh như sáo là dấu hiệu đầu tiên. Nhưng đã biết nước mắt cho mình được cảm nhận từng góc mắt – thứ không bao giờ để ý tới. Thì ra dòng nước mặn numbness đó cũng có thể hợp duyên tồn tại đánh thức một thứ vốn numbness khác để được cùng hiện diện.

Thời khắc ấy, sự rúng động bắt nguồn từ hư vô.

Phiên Nghiên
CA, 8/2023

P.S: Mình viết nhiều thứ về phim EEAAO, mỗi lần 1 chút. Trong bài này, mình tin rằng có nhiều Jobu tìm ra nhau sau khi xem phim #EverythingEverywhereAllAtOnce❤ Vô cùng biết ơn!

Tặng bánh mì cho Viết để tự do

Viết Để Tự Do được Phiên Nghiên khởi xướng để kết nối những người thích Viết, thực hành Freewriting như công cụ bày tỏ, tìm hiểu bản thân, vì khi một người hạnh phúc sẽ có một cộng đồng quanh họ hạnh phúc! Phiên và nhóm thực hiện luôn biết ơn sự chia sẻ của bạn, dù khoản đóng góp bằng “1 ổ bánh mì” hay “1 lò bánh mì”. Biết ơn vài phút mà bạn dành ra để thực hiện nghĩa cử này bằng cách chuyển khoản yểm trợ qua Techcombank/Paypal/Visa tại đây.

Bình luận về bài viết này