
Chúng tôi ngồi cùng nhau và nói về một nỗi buồn không lý do,
để thấy lòng mình mềm lại.
Nào đâu phải thứ gì cũng cần hiểu rõ,
như nỗi buồn này chỉ ở đó,
tiếng vọng thì thầm:
“Bạn có thấy tôi chăng?”
“Lòng thật bình yên mà sao buồn thế.”
Khánh Ly hát thong dong,
còn chúng tôi yên ả ngắm
ừ, sự thật.
đôi khi,
“bên đời hiu quạnh”
một mình ên.
từng ấy gương mặt nỗi buồn không tên
gom hết lại thành muôn khoảng trống,
chẳng hiểu nổi vì sao hoa nở rộ bỗng biến thành hố thẳm
và tha thiết vừa hay lại biêng biếc nỗi buồn?
thôi thì cho mình được trang trọng ngồi cùng
khoảnh khắc này
chỉ vậy
mà thôi.
Phiên Nghiên
CA, 2/2025
.viết sau phiên Khai vấn hôm nay.
Cảm ơn bạn coachee đã cho mình được bước vào vùng sống của bạn và trò chuyện, nhìn sâu về những điều tưởng như không thể nói, tưởng như chẳng ích gì, nhưng lại là một phần rất quan trọng trong đời-người đang sống.
