Khi viết, mình thấy được đường đi nhận thức của mình, mình thấy được nó như mình đang nhìn mọi thứ bằng mắt. Một “mình” len lỏi trong dòng nhận thức, tới đây thì đi tiếp, tới kia thì quẹo phải, và mình đi rất thong dong, không phải biết đường đi rồi ép mình đi theo, mà biết…
