
Ta thường vô thức để những nỗi đau, những lợn cợn suy tư vào ngăn kéo bên trong, tin rằng thời gian sẽ giúp mình quên và “hô biến” cho mất đi. Trí nhớ mình có thể không còn chút chi tiết, nhưng những cảm xúc vẫn y nguyên, cộng dồn với các sự kiện luôn tới trong đời sống hàng ngày, sẽ tới lúc chỉ nghĩ tới cũng thấy ngộp thở, chỉ thoáng chạm cũng làm nước mắt tuôn ra không dứt. Cuộc sống của bạn lấp đầy bởi những câu hỏi hoang mang…
Mình ở đó, as a coach, để bạn có không gian an toàn, lần giở từng chút một, nhìn ngắm từng chút một. Có khi tụi mình cùng đi loanh quanh ngăn kéo, phủi vài lớp bụi làm quen, đo đạc ngăn kéo, rồi mới từ từ chạm vào lớp sơn, rồi rón rén nhè nhẹ he hé từng phần một.
Mình ở đó, as a coach, trân trọng vận tốc của bạn, trân trọng cách bạn chọn mở ngăn kéo, và trân trọng toàn bộ sự can đảm này. Với mình, câu trả lời có sẵn trong mỗi người. Bạn chịu đi là được.
