
Khi bạn nhận ra mình từng bị tổn thương nhiều như nào, không cần lật đật đi chữa lành hay “dành cả đời để chữa lành”. Hãy tiếp tục cuộc sống và quan sát sự nhận ra ấy.
Không cần phải mong muốn chữa lành để đặt thêm một loại áp lực nữa trong đời. Khổ thân vết thương. Khổ thân mình.
Ừa. Khoảnh khắc bạn nhận ra là lúc cuộc sống về lại tay bạn. Vậy nên cứ tiếp tục sống!
Hãy sống tiếp cuộc sống bạn đang có, làm chuyện bạn đang làm, với ánh sáng của sự rõ biết. Ăn bữa cơm. Tắm mát. Ngủ đủ. Làm việc đủ. Cứ mê mờ. Rồi biết rõ mình mê mờ. Rồi ăn cơm. Tắm mát…
Sống một cuộc đời bình thường vậy thôi.
Ánh sáng dần soi rõ những vết thương và rõ cả tâm trọn vẹn bên trong. Khi ấy, bóng tối vô minh dần lùi lại. Sự chữa lành diễn ra tự nhiên, khi bạn cho phép mình chấp nhận khả năng này của mình, khi bạn chấp nhận sự trọn vẹn bao gồm cả những điều không trọn vẹn.
Khoảnh khắc tuyệt đẹp nhất mình từng có trong đời là được sống mỗi ngày bình thường, không bị vẩn đục bởi mong muốn chữa lành, kiến thức chữa lành… Cứ tiếp tục sống thôi.
Mình nhớ hoài và tập lời thầy Viên Minh dạy: Tinh tấn, chánh niệm tỉnh giác.
Ừ, tóm nữa thì trả tâm về trọn vẹn với hiện tại đang là. Không hành gì cả. Trọn vẹn rõ biết là đủ rồi.
